Thứ Sáu, 14 tháng 8, 2009

Thư Chân Hành Giả 2

Không tranh, không tham, không cầu, không ích kỷ, không tự lợi, không nói dối. Hằng Triều, Vị Hộ Pháp Ngày 11 tháng 5 năm 1977 Kính bạch Sư-Phụ, Con chí tâm quy y Sư-Phụ, Xin Sư-Phụ từ bi thương xót hết thảy chúng sanh! Việc lễ bái này cũng tương tự như một khóa tham-thiền. Mọi thời khắc luôn chuyên nhất quả thật là khó khăn, chúng con từ từ tiến bộ vững vàng. Ba bước, một lạy. Thầy Hằng Triều là một vị hộ-pháp đắc lực. Thầy đã cứu chúng con thoát khỏi một tình cảnh nguy hiểm mà chính thầy sẽ tường thuật lại dưới đây. Các cư-sĩ tại gia (1) đã bảo hộ và lo lắng cho chúng con rất kỹ lưỡng. Con không nói chuyện nhiều (2). Ðây là cơ hội tốt mà thệ nguyện của đệ tử có thể được thực hành viên mãn, nghĩa là chỉ nói ra những lời nhằm phụng sự Tam-Bảo. Ðệ tử cảm kích bất tận về dịp may tu Ðạo này. Hằng-Thật ***** Sư-Phụ từ giám, Muốn duy trì sự an toàn kỳ diệu của chúng con thì cần phải có tánh thận trọng. Cho tới nay, chúng con chỉ mới gặp phải một vài chướng ngại tương đối nhỏ nhoi, nhưng lại nhiều thử thách. Ngày thứ nhất, chúng con bắt đầu lễ bái dọc theo các quán rượu trong một khu vực hung bạo. Rất nhiều gã say rượu hắc búa. Vì là lần đầu tiên đơn độc lễ bái ngoài đường phố nên chúng con không khỏi bị đôi chút áp đảo. Lại thêm ướt át và lem luốc bởi đường sá vẫn còn ẩm ướt bùn lầy (mưa vừa tạnh, bầu trời hơi quang đãng khi chúng con bắt đầu lễ lạy), nên trông chúng con không được oai nghi lắm. Sang cái lạy thứ nhì thì có chuyện liền. Một gã say rượu cao lớn từ đằng sau vỗ vai con mà bảo rằng: "Ê, bạn làm cái gì ở đây vậy?" Con cố gắng giải thích một cách yếu ớt trước sự sửng sốt của hắn. Hắn đứng cách con chừng ba tấc (7 inches). Hắn từ từ rút trong ví ra một tấm ảnh Chúa Giê-su (Jesus) với mái tóc dài hippy và nét mặt nhạy cảm. Hắn cứ đưa qua đưa lại bức ảnh trước mặt con, có vẻ chờ đợi. Con khéo léo tiến đến sát bên thầy Hằng-Thật. Một chiếc xe hơi thuộc loại souped-up chạy vụt qua: "Nè mấy tên quái đản, hạn cho tụi bây từ đây đến hoàng hôn phải ra khỏi chỗ này!" Ồ, chúng con chỉ mới ra lạy có ba phút thôi mà đã lắm thử thách rồi. Chúng con tiếp tục lê bước. Nhiều nhóm người tụ tập đằng trước bởi những lời truyền miệng lan nhanh. Có tiếng cười nhạo báng: "Các ông vĩnh viễn không đến đâu được bằng cách đó cả, ha, ha..." Một người khác chế giễu: "Kìa, Joe! Họ đang chúc phước cho trạm xăng của mày kìa! Ha, ha.." Có vài người đi ngang qua chúng con, xem chúng con như là những thớt gỗ. Họ cũng không khác biệt gì, như đang nhập thiền-định Ti-vi vậy. Nhưng khi chúng con lạy đến thì các nhóm người lại tự động rã ra. Dường như đối với họ chúng con cũng ra vẻ thế nào lắm! Họ thách thức chúng con bằng lời nói--không hiệu quả. "Ê, tưởng tượng xem tao sẽ đá đít bọn chúng khi chúng quỳ xuống!" Không phản ứng. Một nhóm đàn ông đông hơn tụ họp ở góc phố. Người cầm đầu tướng cao ráo khoảng gần 1 thước 9 (6' 5"). Một tên đàn em của hắn chen vào giữa chúng con, vỗ vào đầu chúng con, rồi cũng lạy theo, cố tình khiêu khích chúng con. Không phản ứng. Thầy Hằng-Thật không ngừng tiến tới phía trước. Con cố thu ngắn khoảng cách. Ðột nhiên, họ tự giải tán, và bảo tên đàn em cứ lẽo đẽo theo chúng con: "Cho họ lạy qua đi, họ sẽ không làm gì đâu!" Chúng con lạy qua nơi đó. Con có cảm giác là hai tên cầm đầu vẫn bám sát chúng con ở đằng sau. Rất khó xả bỏ tất cả công phu võ thuật mà con đã tập luyện hằng bao nhiêu năm trời (3), nhưng con biết rằng không có sự hộ vệ bằng sức mạnh nào có thể cứu được người hành-giả thành tâm. Chúng con vẫn đi, vẫn lạy... Cuối cùng, gã to lớn đứng hẳn sang một bên và lễ phép hỏi: "Xin lỗi ông, ông có thể cho tôi biết là các ông đang làm gì không?" Con gật đầu, lạy xong một lạy, rồi đứng dậy giải thích. "Ồ, kỳ lạ quá, ông ta không nói chuyện à? Công việc của các ông không dễ đâu. Cầu cho thế giới hòa bình, tôi cũng tán thành. Lạy đến tận Ukiah! Ông Phật này là gì? v.v.." Họ đã xúc động. Một cái gì đó vừa dịu dàng vừa chân thành đang lộ ra. Ranh giới biến mất. Băng đá tan thành nước. Gã nói: "Chúc các Ngài bình an," và làm dấu thánh giá chúc phước lành cho chúng con trước khi bỏ đi: "Hãy cẩn trọng!" Chúng con toàn thắng! Ðã đến lúc phải tìm nơi cắm trại. Mây lại vần vũ. Trời sắp mưa. Quên mang giấy vệ sinh. Hai giờ rưỡi sáng. Chúng con đậu xe đối diện với xưởng bánh tortilla ở Nam Pasadena. Con thức dậy tụng chú. Con nghe có tiếng bước chân lê lết trên đường và tiếng người thì thầm. Một cái bóng băng vụt qua bên phải chiếc xe. Bang! Một cánh tay thò qua cửa sổ xe không đóng, cố mở chốt cửa. Bên ngoài, chó sủa inh ỏi. Con la lên: "Ê!" Con nhìn thấy bốn bóng đen bỏ chạy. Họ tụ tập lại dưới đường phố. Một lát sau, con nghe có tiếng đá văng chạm vào lề đường chung quanh xe chúng con. Con chùi lớp sương mỏng trên cửa xe và trông thấy bọn họ, bây giờ với gậy gộc trong tay, đang tiến dần về phía chúng con. Họ ném đá và dàn ra giữa đường để tấn công chúng con. Con nhảy vào ghế, mò mẫm tìm công-tắc và cho nổ máy xe. Máy không nổ. Hoảng hốt. Con niệm danh hiệu Quán Âm Bồ Tát và cố thử lần nữa. Rù... rù! Tiếng máy gầm lên. Con lái xe vụt ra đường. Một người trong bọn họ nhảy đến định ngăn cản, nhưng chúng con chạy thoát kịp! Chúng con đến Chùa Kim-Luân, đậu xe ngay lối ra vào và ngủ ở đó cho đến bốn giờ sáng. Tinh thần mệt nhọc. Hôm nay là một ngày thử thách lớn lao. Chúng con vô tình giết chết nhiều kiến và côn trùng nhỏ nằm dưới tay chân chúng con trong khi lễ bái. Mỗi ngày, chúng con cảm thấy sức lực kiên cường hơn, và chuyên nhất thêm. Mơ màng trong mơ màng, mơ thấy mình lễ bái qua suốt vùng L.A. Ba Bước, Một Lạy, thật là huyền diệu không thể nghĩ bàn. Bình an trong Ðạo, Hằng-Triều ****** Chú thích: (1) Cư sĩ họ Trương, Bà Phương-Quả-Ngộ, Hoàng Alice, và hai vợ chồng họ Hồ. (bản Hán-văn, quyển thượng, trang 1) (2) Thầy Hằng-Thật phát nguyện hoàn toàn không nói chuyện trong suốt cuộc hành trình "Ba Bước, Một Lạy," trầm mặc hồi hướng công đức. (bản Hán-văn, trang 1) (3) Thầy Hằng-Triều vốn là cao thủ đai đen của Không thủ đạo. Thầy cũng dạy Thái cực quyền và Thiếu lâm-quyền trong nhiều năm. (bản Hán-văn, trang 3) ****** Những kẻ xấu ở khu phố Lincoln Heights Thứ bảy, ngày 14 tháng 5 năm 1977. Sư-Phụ từ giám, Chúng con tiếp tục lạy khoảng một dặm rưỡi mỗi ngày, tính ra, trung bình là năm tiếng đồng hồ đi lạy và một tiếng rưỡi nghỉ ngơi (cứ sau một tiếng thì nghỉ hai mươi phút). Chúng con thức dậy lúc bốn giờ sáng để tụng kinh sáng, rồi chấm dứt vào khoảng sáu giờ chiều để tắm rửa và tụng kinh tối như thường lệ. Mỗi ngày còn có giờ học Thái-cực-quyền với Thầy Hằng-Triều vào buổi sáng; tối đến thì chúng con đọc và dịch một đoạn ngắn trong Kinh Hoa-Nghiêm trước khi tụng bốn mươi chín lần những câu đầu của chú Lăng-Nghiêm, rồi sau đó mới nghỉ ngơi. Chúng con sống trong chiếc xe Falcon van cũ kỹ của một người Ưu-bà-tắc, ngủ ngoài đường phố L.A. và giặt rửa trong công viên. Thức ăn thọ trai của chúng con là do nhiều Ưu-bà-di hộ pháp mang đến. Các Ưu-bà-tắc và Ưu-bà-di luôn chăm sóc, lo lắng cho chúng con. Nhờ họ mà cuộc hành trình của chúng con được trôi chảy thuận lợi--họ giúp nhận các thư-từ từ cảnh sát, cho chúng con tiền cắc để bỏ vào cột đậu xe (parking meter) v.v... Một buổi sáng nọ, vì trời mưa nên chúng con lạy trong nhà đậu xe của cư-sĩ họ Woo và thọ trai ở đó (1). Chúng con lạy qua một khu phố hỗn tạp mang tên Lincoln Heights. Chúng con lạy đến trước trường Trung-học Lincoln ngay lúc vừa tan học. Lập tức, chúng con bị bao vây bởi một nhóm khoảng bốn mươi hay năm mươi học sinh vừa la hét vừa chửi thề tục tĩu. Khi thấy rằng những lời nói của chúng không lay động nổi chúng con, bọn chúng bắt đầu cười rộ, và chẳng bao lâu sau, chúng bắt chước lạy đằng sau chúng con, cho đến lúc có tới mười bốn nam-sinh sắp hàng lạy Kinh Hoa Nghiêm. Tất cả bọn chúng đều tỏ ra cung kính hơn sau khi lạy được chừng sáu lạy--những đứa thô lỗ nhất không thể theo nổi--và chúng bỏ đi, lặng lẽ và điềm tĩnh. Ngày đó không có chuyện gì rắc rối nữa cả. Ngày kế, lúc mười giờ sáng, đột nhiên con có linh tính là ma quân đang chuẩn bị một cuộc khảo nghiệm khác ở đâu đó, một sự thách thức có thể xảy ra bất cứ lúc nào. Sáng thứ sáu, khi lạy đến gần cuối khu vực Lincoln Heights vào lúc 10 giờ 15, con linh cảm là có chuyện gì đằng trước, nhưng vì con đã tháo mắt kính ra và đôi mắt luôn dán chặt vào chót mũi trong suốt cuộc hành trình nên không thấy được nhiều chi tiết nhỏ nhặt trên đường đi. Sau này thầy Hằng Triều kể cho con nghe về những gì mà thầy mục kích. Một băng gồm năm lão già tụ họp tại một quầy bánh taco ở góc đường. Một gã trong bọn đúng là một con quỷ--đã xấu xí mà hình thù lại kỳ dị như một quả lê. Gã nhảy nhót vòng vòng và chỉ trỏ về phía chúng con, tay cầm một cây roi sắt xoắn nhọn hoắt, dài chừng một thước rưởi (5'). Gã kéo một thùng rác tới trước để chận lối đi của chúng con, rồi dùng roi đập vào thùng rác gây ra những âm thanh chát chúa, đinh tai nhức óc và làm móp méo hết các góc cạnh của nó; gã cứ chỉ tay về phía chúng con và cố khiêu khích đồng bọn nhập cuộc. Thầy Hằng-Triều nói rằng gã ấy đích thực là một tên bất lương chính hiệu. Vì mãi lạy nên con không thấy rõ việc này, nhưng đột nhiên con có trực giác mạnh mẽ về một sự trợ giúp vô hình, một sự hiện diện với thiện lực kỳ diệu. Con cảm thấy thật bình tĩnh, thanh thản và nhẹ nhõm (2). Thầy Hằng-Triều nói rằng ngay khi con lạy thẳng vào giữa đám người tại quầy bánh taco này, thì tên đầu đảng bỗng lao vụt ra như tia chớp. Từ thái độ hung hãn, hống hách, hắn chợt trở nên nhu hòa, ngoan ngoãn như một đứa trẻ. Còn những gã khác thì ngồi bất động tại bàn ăn của họ khi con lạy quanh thùng rác dưới chân họ và băng qua đường để lạy ở phía bên kia. Một thanh niên tươm tất tiến ra cửa và lịch sự hỏi: "Thưa ông, ông có thể cho tôi biết về tôn giáo của các ông chăng? Tôi rất cảm kích về hành động của các ông..." Thầy Hằng-Triều giải thích ngắn gọn về mục đích của cuộc hành trình. Thầy cắt nghiã thật khéo léo. Ðệ tử không dám cả quyết ai là người đã dẫn dắt chúng con vượt qua những đường phố ở Los Angeles, nhưng chắc chắn là có một vài sự cảm ứng thù thắng xảy ra vào buổi sáng hôm đó. "Nếu có chúng sanh nào có tâm niệm thù hằn đối với Bồ-tát, thì Bồ-tát vẫn luôn nhìn chúng sanh ấy với ánh mắt từ ái và cho đến điểm cuối cũng vẫn không có một mảy may giận hờn." Kinh Hoa Nghiêm - Phẩm Thập Hồi Hướng. Ðệ tử Hằng-Thật kính cẩn đảnh lễ. ******* Chú thích: (1) Quy-củ của Ba Bước Một Lạy là không được vào nhà của cư-sĩ. (bản Hán-văn, trang 5) (2) Khoảng độ mười trượng ở phía trước, bỗng có một con voi trắng lớn trang nghiêm phi thường xuất hiện. Con không thấy rõ ai đang ngồi trên mình con bạch-tượng, nhưng xem ra có đủ oai nghiêm và thần lực thù thắng, bên trái và phải đều có đội ngũ thiện-thần hộ-pháp như Bồ-tát Già-Lam oai nghiêm dõng mãnh v.v... Chính mắt con trông thấy Ðức Phật Thích-Ca Mâu-Ni cùng Bồ-tát Quán-Thế-Âm rất rõ ràng. Con có cảm giác là chư thần hộ pháp luôn lai vảng đâu đây. Kìa! Voi trắng sáu ngà vàng chói, đôi mắt từ ái, cùng các thiện-thần cầm kích hộ pháp. Ngay lúc ấy, tâm con cảm thấy sung mãn liễu tường và vô cùng quang minh sáng suốt. Con tin rằng con được hộ trì bởi Bồ-tát Phổ-Hiền vì con đang lạy Kinh Hoa-Nghiêm. (bản Hán-văn, trang 6) (3) Thầy Hằng-Thật phát nguyện lạy Kinh Hoa-Nghiêm cùng Hoa-Nghiêm Hải-Hội Phật Bồ-Tát sau mỗi ba bước và quanh năm luôn mang túi xách có đựng bộ Kinh Hoa-Nghiêm trên vai. (bản Hán-văn, trang 7) ****** Một số vọng tưởng cùng ký ức: Một nhóm Phật-tử (1) mang thức ăn trưa và tiền cắc để bỏ vào cột sắt đậu xe đến cúng dường. Con không thể biết rõ phong tục của người Trung-Hoa. Tại phố Tàu, có một cặp vợ chồng người Hoa lớn tuổi thốt lên bằng tiếng Quan-thoại: "Ủa! Họ là người ngoại quốc!" Con liền nghĩ: "Không, chúng tôi chỉ mang lại điều đáng giá (đạo Phật) mà quý vị đã bỏ quên. Thật ra, chúng ta đều là người 'ngoại quốc', cho đến khi tất cả chúng ta giác ngộ." Ống quần bị rách của Thầy Hằng-Thật đã được vá lại bằng một mảnh vải có in hình những bông hoa Hạ-uy-di. Nhờ chiếc áo tràng dài giúp che khuất chỗ vá nên còn giữ được vẻ uy nghi đoan chánh: Bọn trẻ ở Lincoln Heights ắt sẽ ăn tươi nuốt sống chúng con bởi một sự mâu thuẫn như thế. Người ta thường đa nghi, họ dò xét kỹ lưỡng từng hành vi của chúng con--từ sợi dây cột giày cho đến những nơi chúng con để mắt tới. Không được có chỗ sai lầm hay sơ suất, phóng dật. Bảo trì Trung-đạo trong việc tiếp thọ đồ cúng dường thật khó. Như khi nhận được những thứ "tạp nhạp," thì chúng con phải chỉnh lại bằng cách xả cho hết dầu, làm loãng bớt chất đường và dùng vải vụn để vá lấp các lổ thủng. Khi nhận được "vàng," thì chúng con phải làm cho mờ xỉn và che giấu đi. Chúng con nghĩ rằng sẽ nhuộm chiếc quần sặc sỡ như hề gánh xiếc này thành màu nâu và xám. Cư sĩ: Chỉ trong vòng một tháng, quý thầy sẽ lạy ra khỏi Los Angeles. Tăng: Vậy sao? Cư sĩ: Vâng. Theo con nghĩ thì quý thầy đã vượt qua khu khó khăn nhất rồi (vùng Lincoln Heights). Khu phố Tàu thì đỡ hơn chút đỉnh, còn khu Beverly Hills thì không thành vấn đề! Tăng: Phần khó khăn nhất là phần ở bên trong. Không bao giờ dễ dàng cả. Cư sĩ: Ồ! (cười, cảm nhận.) Lễ lạy: Thỉnh thoảng, sau vô số lần lạy lên lạy xuống và đi đi tới tới trên nền xi-măng, con cảm thấy chẳng có gì hiện hữu cả. Các loại âm thanh, các mẫu đối thoại, các lời chất vấn, các mùi thức ăn từ nhà hàng, các mẩu thuốc lá--tất cả đều không thành vấn đề. Nhiều khi, ngay cả cái "tôi" cũng thất lạc, không đáng kể, dung hòa nhất như, song lại không thể sờ mó và tách rời ra. Tánh kiên nhẫn và khiêm tốn đến dễ dàng hơn sau khi đầu mũi chạm vào bầy kiến ở giữa đống xác kẹo cao-su (chewing gum) và chai lọ bể. Cũng tốt thôi. Nơi chốn là hiện tại. Quét dọn nhà cửa, từ trong ra ngoài. Phố Tàu: 1. Có ít Phật-tử nhất. Loài vật bị giết sống công khai ("tươi"). 2. Tại góc phố chính: Chúng con đang lạy. Một đám tang với băng nhạc diễn hành đang trổi bản "Chúng Ta Không Còn Thấy Nhau Nữa" lướt qua, xe mô tô cảnh sát, đám đông quần chúng, một gánh xiếc nhỏ bên phải, một ổ bánh dâu tây lớn trên một chiếc ghế hiện ra trước mặt chúng con, một phóng viên của đài truyền hình người Hoa đang chụp hình. Chúng con lạy ngang bên dưới. Chỉ vài người chú ý. 3. Lạy cách hồ cá trong chợ chừng hai feet. Chờ chết! Cả hai chúng ta! Thổi, chúng thổi bọt bằng miệng, chúng con âm thầm niệm Phật. Ðôi bên nhìn nhau qua chiếc "bồn" của mình. 4. Một bà loạn trí lẽo đẽo theo chúng con núp đằng sau, lén đá trúng ngay huyệt đạo của con. Con vẫn tiếp tục lạy, trong lòng thắc mắc không biết trước kia bà ta và con đã gặp nhau ở đâu và mai sau sẽ lại gặp gỡ ở nơi nào. Con cảm thấy như bị nhuốm bịnh. 5. Chúng con lái xe vòng quanh góc phố và băng qua một ngã tư để đậu xe. Một vài giây sau, bỗng rầm! Bang, bang! Một tai nạn khủng khiếp. Chúng con hụt khỏi trong tích tắc. Một băng đảng người Hoa vênh váo lướt qua. Thật là một phương pháp tu hành tuyệt diệu! Hai người "ngoại quốc" này chúc tất cả đều được nhiều pháp lạc. Ðệ tử Hằng-Triều kính cẩn đảnh lễ ****** Chú thích: (1) Các đệ-tử tại gia đã quy-y với Sư-Phụ.

Không có nhận xét nào: