Niệm Phật hàng ngày trong thất niệm Phật là chúng ta gieo trồng chủng tử thành Phật. Mỗi tiếng niệm Phật là gieo trồng một chủng tử, mười tiếng niệm Phật là gieo trồng mười chủng tử. Nếu mỗi ngày quý vị niệm một triệu lần, quý vị dã gieo trồng một triệu chủng tử. Cứ niệm, đừng lo tâm tán loạn. - HT Tuyên Hóa
Thứ Sáu, 14 tháng 8, 2009
Thư Chân Hành Giả 11=
Không tranh, không tham, không cầu, không ích kỷ, không tự lợi, không nói dối.
[b]Tháo băng vết thương cũ[/b]
Ngày 28 tháng 10 năm 1978
Phía trên Santa Cruz , trên Xa lộ 1
Sư Phụ từ giám,
[b] Hãy thành thật nhận lỗi mình,
Đừng nhìn vào lỗi nguời.
Lỗi nguời đồng lỗi mình;
Đồng thể tức đại bi.
Hòa thuợng Tuyên Hóa [/b]
Một nguời bạn cũ của thầy Hằng Triều nhìn thấy chúng con bên ngoài một công truờng xây cất ở Santa Cruz . Thầy Hằng Triều nói: “Mặt anh ta trông có vẻ nhăn nhó và chỉ sau một cuộc nói chuyện ngắn ngủi, anh chàng bỏ đi khá vội vã”. Sáng hôm sau, truớc thời công phu sáng,[b] con quên canh giữ tâm ý mình và con đã phá luật bằng việc viết một tờ giấy tầm phào và lắm chuyện cho thầy Hằng Triều.[/b] Khi đang với tay lấy cây viết và mãnh giấy, con đụng vào cây nhang đang cháy, làm nhang rớt ra khỏi lư hương và làm áo khoác ngoài của con cháy một lổ. [b]Đây là một dấu hiệu nhắc con phải cẩn thận và nên tự kiểm — hình như có gì đó không ổn? [/b](Nhưng con đã [b]bỏ qua dấu hiệu đó và tiếp tục buớc thêm một buớc sai lầm). Con viết: “Bạn anh chắc nghĩ là anh không những xuống dốc mà còn bị mát điện nữa: Bò lạy dọc theo ven đuờng trong bộ quần áo rách ruới, chung với một nguời bạn tồi tệ chẳng khác gì anh”, và con đã đưa mãnh giấy ấy cho thầy Hằng Triều xem. [/b]
[b]Ngay truớc khi nhìn thấy thái độ trên mặt của thầy Hằng Triều, con biết mình đã phạm sai lầm. Thầy Hằng Triều đọc mãnh giấy con đưa, không nói gì nhưng thầy biểu lộ sự thất vọng.[/b] Con [b]dùng nguyên cả phần công phu sáng và giờ thiền định sau đó để sám hối tội ngu ngốc của mình. Truớc đó con đã phá luật một lần, giờ đây phải phạm luật lần nữa để nói lên lỗi lầm của mình và xin lỗi.[/b] Con ghi: [b]“Viết ra những lời đó quả là một sai lầm. Thứ nhất, nó hủy báng Tam Bảo bằng việc nói dáng vẻ bề ngoài của chúng ta là “tồi tệ” và “rách ruới”.[/b] Điều đó phạm vào giới Bồ tát thứ muời:[b] “Không đuợc hủy báng Tam Bảo”.[/b] Thứ hai,[b] nó gieo hạt giống hoài nghi vào tâm thức của mình [/b](‘Có thật Hằng Thật cảm thấy như thế đối với việc chúng ta đang làm?’). Thứ ba, [b]nó duy trì thói quen cũ của tôi là xem mình tài giỏi hơn nguời và thuờng hay khó khăn với nguời khác.[/b] Thật ra tôi không cảm thấy bị kiệt sức hay thất bại, và dĩ nhiên tôi không có cảm giác như thế đối với anh. Mãnh giấy đó là một cái tát mỉa mai và thiếu từ bi với bạn anh. [b]Thật ra chiếc áo tỳ kheo là chiếc áo đẹp nhất mà tôi có thể mơ tuởng đến. Hơn nữa, tôi không muốn đánh đổi công việc của chúng ta để làm bất kỳ vị vua chúa nào. Bây giờ tôi phải bắt đầu sống xứng đáng với chiếc áo tràng và lời phát nguyện của mình. Tôi có thể bắt đầu bằng việc không bao giờ viết những dòng ngu ngốc và ác nghiệp như thế nữa![/b]
Tất cả những điều tôi có thể nói là trời vẫn còn sớm quá, tôi chưa kịp rút ra thanh kiếm chém vọng tuởng của mình.[b] Một ý tuởng luời biếng, bậy bạ đã biểu hiện qua mãnh giấy. Xin lỗi vì đã gây ra phiền phức.” “Lỗi nguời là lỗi mình.” [/b]
[b]Tu Đạo để có sức khỏe tốt thật sự. [/b]
[b]Tu Đạo là con đuờng trở về với sức khỏe chân thật của mình. [/b]Kinh là liều thuốc. Hòa Thuợng như một vị lương y giỏi, cho nguời những toa thuốc hiệu quả nhất để đối trị với 84.000 loại phiền não đang ngăn cản con đuờng quay trở về với an lạc và hạnh phúc.
Xét về nguồn gốc, mọi phương thuốc chúng ta cần để điều trị căn bệnh trầm kha - bệnh sinh tử- chúng ta đã tự sẵn có, nhưng mình không nhận ra nó, không biết sử dụng nó, do vì dính mắc các tật xấu và các ý tuởng giả tạo điên đảo. [b]Vị thầy lương y đến bảo cho ta biết: Một là chúng ta đang bệnh. Hai là nguyên nhân căn bệnh là vì chúng ta tìm kiếm hạnh phúc ở bên ngoài tự tánh. Ba là có thuốc điều trị, và Bốn là phương thuốc đó là sự tu hành Phật pháp.[/b]
Tiếp theo, do vì lòng từ bi bác ái, vị lương y cho chúng ta liều thuốc toàn hảo thích hợp với nhu cầu của ta. Nhưng tùy chúng ta có can đảm uống thuốc đã đuợc ông kê đơn hay không? Về điểm này, thực hành Pháp trở thành phương pháp tự điều trị, tự dứt bệnh.
Con phải nhớ rằng [b]con bị bệnh, cần phải tin vào hiệu quả của liều thuốc và phải tiếp tục uống thuốc.[/b] Ý quyết đuợc khỏe mạnh [b]cần có niềm tin vào vị lương y và phương thuốc, cũng như phải điều đặn tu hành, tạo điều kiện cho sự bình phục. Niềm tin, lời nguyện và thực hành chính là toa thuốc để trở thành hoàn toàn khỏe mạnh. [/b]
Đoạn đuờng chúng con đi qua Santa Cruz trong tháng này là một tấm gương phản ánh các giai đoạn đầu của phương pháp chữa bệnh bằng Phật pháp. Con suy nghĩ khá lâu về những nghiệp quá khứ của mình chiếu theo lời dạy của Sư phụ và hành vi gương mẫu của Bồ tát trong các Kinh. Lễ lạy qua Santa Cruz , con dễ dàng nhìn thấy con thật sự bị bệnh. [b]Những hành vi trong quá khứ của con giống như danh sách của Thập Ác: Con đã làm điều mà loài quỷ đã làm: sát sanh, trộm cắp, tà dâm, nói dối và uống ruợu. Con không thể nói rằng con đã thay đổi kể từ khi con thực hành để có đuợc sức khỏe tốt. Nhưng bây giờ con nhận ra con đã quá sai lầm và các thói hư tật xấu vẫn còn đủ mạnh để lôi kéo con từ nơi khẻo mạnh trở về các bệnh cũ. Các thói hư này vẫn còn mạnh và không dễ gì thay đổi chúng. Nhưng con muốn trở thành một đệ tử chân chính của đức Phật. Cho dù phải chịu đựng sự khổ cực thế nào đi nữa, dù có phải uống thuốc gì đi nữa, con quyết định đuợc lành bệnh trở lại. Cảnh giới an lạc và lành mạnh của Sư phụ, lòng thiện tâm sáng ngời của chư Bồ tát trong Kinh Hoa Nghiêm quả thật là kỳ diệu –đó là điều con mong muốn nhất trong tất cả mọi thứ khác. [/b]
Các ngài nguyện chúng sanh vỉnh viễn thoát khỏi thân bệnh và đạt đuợc thân tuớng Như Lai.
Kinh Hoa Nghiêm, phẩm “Thập hồi huớng”
Sư phụ dạy rất rõ: [b]“Hằng Thật, sai lầm nghiêm trọng nhất của con là sự dính mắc với mọi người, đặc biệt với phụ nữ.”[/b] Điều đó gọi là “nhận ra căn bệnh”. Buớc kế tiếp là [b]xem bệnh ấy xuất hiện như thế nào trong cách cư xử của con. [/b]Và buớc thứ ba là [b]tìm cách chuyển đổi nó.[/b] Lời Sư phụ nói dĩ nhiên là đúng. Sư phụ đã chỉ ra vòng nhân quả tạo ra rắc rối cho con. [b]Trong kiếp này con đã tự làm tổn hại mình và gây ra nhiều đau khổ cho nguời khác bằng hành động ích kỷ của mình. Trong quá khứ con đã tự trói buộc mình qua các mối quan hệ xấu với phái nữ, dẩn đến kết quả lối sống tình dục bừa bãi và nguy hiểm cho đôi bên trong đời nay. Truớc khi con gặp đuợc chánh pháp trong kiếp này, con đã gieo trồng các hạt giống xấu xa mà chắc chắn sẽ nẩy nở trong tương lai.
[/b][b]
Kinh Lăng Nghiêm nói: “Nếu không thoát khỏi dục niệm, sẽ không ra khỏi bụi trần” (Dâm tâm bất trừ, trấn lao bất khà xuất). Nếu con không hoàn toàn đoạn đuợc dục niệm, không thể cắt đứt nó, con sẽ không thể tu tập để trở thành Bồ tát và trở thành một vị Phật. [/b]Con sẽ không thành công. Con tin vào nhân quả,. Con thấy những điều con làm trong kiếp này, thấy những điều xấu con đã làm vì những ác nghiệp trong quá khứ. Con đã nhìn thấy bản vẽ cuộc đời tương lai mà con đang tự vẽ nên, và bản vẽ tương lai đó không phải là một bản vẽ tốt đẹp.
Con[b] muốn thay đổi và nhờ trong Phật Pháp con đã tìm đuợc thuốc trị bệnh của mình.[/b] Thuốc đó được gọi là “Tam bộ, Nhất bái, sám hối và sữa lổi”. [b]Mỗi ngày con lập lại lời nguyện đoạn trừ dục niệm, và tụng lời nguyện cùng với tất cả chúng sanh, đồng quay về nguồn gốc bổn lai thanh tịnh của mình. Lời phát nguyện có đoạn nói rằng: “Con nguyện các nghiệp duyên xấu từ xa xưa sẽ đuợc chuyển thành quả báo theo một cách thức nào đó khác với tình dục.[/b] Con sẽ không bao giờ phải chịu cảnh trả quả bằng hình thức tình dục. Bao nhiêu nợ nần còn thiếu đối với con về vấn đề này, con nay xóa bỏ.” Không biết có đuợc không? [b]Con thật có thể nhổ tận các hạt giống xấu xa mà con đã gieo trồng trong kiếp này để không còn phải nhận quả báo tương tự trong tương lai như con đã chịu đựng trong kiếp này?[/b] Con tin lời nguyện của mình sẽ thành tựu. Tuần rồi khi lạy ngang qua bải đậu xe của một thương xá ở làng Aptos, con đuợc “cúng duờng nuớc cam mà không có ly để uống”, như thầy Hằng Triều đã nói đùa. Khi bị tưới ướt cả người bằng nuớc cam rít chịt do từ một xe tải nhỏ chạy ngang qua, con đã lập tức nghỉ nhớ đến lời nguyện của mình. [b]Cũng chiều hôm đó con đuợc tắm bằng một ly bia do một xe tải màu xanh vứt liệng vào nguời con. Con lập lại lời nguyện của mình, với lòng ước mong hồi huớng mọi công đức có được từ việc làm của con cho tất cả các chúng sanh, để họ có thể trở về với tự tánh thanh tịnh của họ. [/b]
Sáng hôm sau con pha trà nóng hổi vào tách Sierra của con. Lúc vói tay lấy bình thủy, con hụt tay làm đồ cả tách trà nóng vào bàn chân trần của mình. Nuớc sôi đổ vào vùng bụng của con vì con ngồi kiết già chuẩn bị công phu sáng.[b] Vết bỏng lột da nhức nhối! Và trong đầu con ký ức về việc con đã làm cho nguời khác đau đớn nhức nhối qua các hành động dâm dục, ích kỷ, thiếu trách nhiệm lại trở về với con.[/b] (Thầy Hằng Triều nhận xét như sau: “Quả thật trà ngon đã giúp huynh thức tỉnh, phải không?”).[b] Những sự việc này có phải thật là nghiệp dâm dục con đã tạo ra, giờ đuợc thể hiện qua một hình thức khác như con đã nguyện? Con nghỉ là thế. Con tin như thế. [/b]
Tam bộ, Nhất bái giúp chữa căn bệnh của con.[b] Ai ném nuớc cam và bia vào nguời con? Là những Thiện Tri Thức. Họ có thể là những nguời con đã gây đau khổ trong quá khứ.[/b] Những cô nữ sinh trung học Santa Cruz -những nguời đã ném đá và nguyền rủa con khiến cho tài xế xe tải phải nguợng ngùng là ai? Con thấy họ là những hành vi của chính con trả về lại cho con. Họ là bạn của con, là ruộng phuớc cho con. Như Bồ tát trong Phẩm Thập Thiện của Kinh Hoa Nghiêm nói:
[b]
“…Khi nhìn thấy nhóm nguời hành khất đến xin thịt của thân mình để ăn, Bồ tát nói: “Những nguời này là bạn tốt của tôi. Tôi thật sự sẽ đuợc lợi ích. Măc dù không yêu cầu, nhưng họ vẫn đến giúp tôi thâm nhập vào Phật pháp.” [/b]
Con bắt đầu nhìn thấy mức độ nghiêm trọng của căn bệnh của mình. Nhưng đó chỉ là sự bắt đầu, và với liều thuốc tốt con uống, con sẽ dần dần đuợc hồi phục. Sư phụ đã giải thích nguồn [b]gốc cơ bản của nghiệp chướng mê lầm là:[/b]
[b] Tất cả rắc rối trên đời này đều do sự hiện hữu của cái tôi mà ra. Không có ngã, ai là nguời đau khổ? Ai là nguời cảm thấy đau đớn? Ngã là ảo tuởng. Quý vị cần nên vô ngã. [/b]
Đó là lời nói của vị Lương Y, [b]xé toạc vết băng trên vết thương cũ thay vì chầm chậm tháo gở từng miếng như đa số chúng ta đều làm.[/b] Sư phụ muốn chúng con đuợc hồi phục ngay bây giờ. Cho đến khi tất cả chúng con thành Phật, Sư phụ vẫn tiếp tục trở về để điều trị cho các đệ tử đau ốm này. Tuy nhiên, một trong những đại kiếp nào đó, tất cả chúng con có thể sẽ chứng được quả Phật. Việc làm của bậc đại truợng phu sẽ đuợc hoàn tất và tất cả chúng con sẽ có thể vân tập lại tại Vạn Phật Thánh Thành và “chiếu hào quang vào phẩm liên hoa cho nhau” trong hệ thống thế giới nhiều như vi trần.
Đệ tử Hằng Thật
Kính cẩn đãnh lễ Sư phụ.
[b]Những sinh vật ngoài không gian đang đến [/b]
Santa Cruz, Cali., ngày 28 tháng 10 năm 1978.
Sư Phụ từ giám,
Chúng con vừa lạy qua lằn ranh của thành phố Santa Cruz. Phía trước là 80 dặm dọc theo bờ biển hoang vắng trước khi đến San Francisco, và cộng thêm những gì "tâm tạo". [b]Con sung sướng nhất khi lạy nhiều, ngồi thiền lâu, và không hở môi chuyện vãn.[/b] Khi tu hành, [b]con để ý thấy rằng người xung quanh mình trở nên tự nhiên và an lạc hơn nhiều.[/b] [b]Quan tâm đến việc của mình làm và để ý đến lỗi của chính mình dường như giúp cho người khác có thêm không gian để phát triển và di chuyển mà không cảm thấy bị áp bức hay cản trở.[/b] Con đã giữ tâm mình[b] không lo lắng hay giận dữ, dầu hoàn cảnh thế nào đi nữa. [/b]Con đã đầy ắp phiền não quá lâu rồi. Phiền não làm ô nhiễm không khí và làm tóc bạc da nhăn. Bài kệ trong kinh Hoa Nghiêm dưới đây đã đánh vào tâm thức con chỉ con đường đúng đắn phải như thế nào :
[b]"Bồ-tát hoàn toàn tự do khỏi sự tranh chấp,
Khỏi rắc rối, bức hại và sân hận.
Ngài biết hổ thẹn, khiêm cung và ngay thẳng.
Và khéo bảo vệ gìn giữ các căn."
[/b]
Trong ngày thỉnh thoảng con tụng bài kệ này. Không sai chút nào, [b]bài kệ làm tan đi bóng tối trong tâm con và đem lại cảm giác nhẹ nhàng rất nhiều. Con thật chưa bao giờ gặp cái gì tuyệt diệu và chân thật hơn Phật Pháp.[/b]
Tại Santa Cruz chúng con gặp ông Don Penners cùng gia đình . Ông là nha sĩ tại vùng địa phương, ông đang bán cơ sở hành nghề để cùng gia đình về Vạn-Phật-Thành sinh sống và làm việc. Ông nói: "Chúng tôi đang trông đợi dọn đi. Đó là điều tốt đẹp nhất đang xảy ra trên thế gian này. Sư-Phụ là một con người vĩ đại. " Khi họ mới gặp Sư-Phụ lần đầu tiên, họ đã hơi bối rối. [b]"Ồ! lúc đầu chúng tôi không có ấn tượng gì. Ngài trông rất trẻ và khỏe - quá mức để làm Hoà Thượng Trụ Trì - do đó tôi đường đột hỏi: 'Ông là ai?' Tôi tưởng Ngài là một vị tri-khách phụ tá phương trượng. Tôi chưa từng gặp một người trạc tuổi Ngài mà trẻ trung và và vui vẻ đến thế. Chúng tôi không được ngài trả lời." [/b]
Penners tiếp tục nói: "Ngài chẳng nói câu nào với chúng tôi trong lần gặp đầu tiên. Giống như đang đứng nhìn một tấm kính lớn, những gì [b]chúng tôi thấy là chính mình. Giống như Sư Phụ bên trong đều trống không.[/b] [b]Không có những chào hỏi thông thường như 'Ông mạnh giỏi chứ? Ông hiện nay như thế nào ?' Chỉ về sau chúng tôi mới biết trân quý cái kinh nghiệm hiếm có và quý giá đó. Chúng tôi đã thấy đuợc hình ảnh rõ ràng của chính mình. Rỏ ràng thật là một cái gì kỳ diệu."[/b]
Chúng con cũng đã gặp những người kỳ lạ. Một buổi tối, trong khi con đang ngồi nấu trà sau xe bỗng chợt có hai thanh niên tiến đến, hỏi về cuộc hành trình Ba bước một lạy. Giữa cuộc đàm luận vui vẻ, chợt có một người nói: [b]"Người ta nghĩ rằng Chúa Giê-su sẽ trở lại thế giới này; nhưng họ sai lầm hoàn toàn. Những sinh vật ngoài không gian (UFO) đang đến. Họ ở ngoài không gian đang trông chừng chúng ta giống như người nông dân trông coi đồng bắp. Khi đến tinh-cầu này, họ sẽ mang đi một số người - bắt sống - ra ngoài không gian. Những người còn lại trên địa-cầu sẽ tự hủy diệt bằng vũ khí nguyên-tử và không khí ô nhiễm. Đấy là những lời trong Kinh Thánh."[/b]
"Vậy sao ?!"
"Vâng, ông có đọc Thánh Kinh chưa?"
"Ngày xưa ...." con bắt đầu.
"Tôi đã đọc hết rồi! Như vậy ông sẽ làm gì?" anh ta hỏi gấp rút.
"Về việc gì?"
"Khi họ đến - những sinh vật ngoài không gian (UFO). Ông sẽ đi với họ hay ở lại địa cầu ?" anh ta thúc hối.
[b]"Tôi sẽ chỉ tiếp tục lạy đến Vạn Phật Thánh Thành.", con trả lời.[/b]
"Các ông sẽ như vậy? Được, tôi đoán ... , nhưng .... được, các sinh vật đó sắp đến rồi. Tôi biết rõ..." Anh ta ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đầy trăng sao, âm thanh từ từ bay mất.
Có rất nhiều cách khác nhau để nhìn sự vật. Thầy Hằng-Thật và con đã từ từ khám phá ra là [b]với tâm chánh trực, những gì nhìn thấy cũng là chánh trực, với tâm tà kiến những gì nhìn thấy cũng là tà kiến. Chánh tri chánh kiến rất quan trọng, bởi vì chúng ta nhìn bằng tâm như thế nào thì sự vật trở thành như thế.[/b] Như kệ của Sư Phụ:
"Gieo nhân tất gặt quả - hãy tự nhìn lại chính mình,
Đến và đi với lòng tôn kính,
Vô tư chính là Đạo".
Tất cả đều tốt đẹp. [b]Không có vấn đề nào quá lớn đến nỗi một ngày lễ lạy không không giải quyết được."[/b]
Đệ tử Quả Đình (Hằng Triều)
đảnh lễ.
*********
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét